Tản Mạn: Mưa

Tản Mạn: Mưa

Mỗi lần trời mưa, cảm giác trong tôi thật lạ. Tôi cảm thấy như mình hơi... yếu đuối hơn một chút. Bất chợt, thèm... viết quá đi mất, mà thật ra cũng chẳng biết viết gì nữa. Những suy nghĩ cứ mông lung, dàn trải theo những hạt mưa.

Buổi chiều hôm qua, nhiệt độ đã bắt đầu xuống thấp. Tôi bỗng lo ngại một mùa đông đang đến gần. Rồi những ngày lễ cuối năm cũng sẽ lần lượt trôi qua. Lễ Tạ Ơn nè, Giáng Sinh nè, New Year (cả dương và âm lịch) nè, tất cả những lễ lộc ấy đều nằm trong mùa đông, có phải? Mà mùa đông nơi đây lại lắm mưa và lạnh. Tôi sợ lạnh, mặc bao nhiêu áo cũng không thấy mình ấm vì... hai cái lổ tai và cái lổ mũi cứ như là... không phải của mình nữa, lạnh đến nỗi... mất đi cả cảm giác.

Tôi muốn thử đem những... tản mạn về những hạt mưa ráp nối lại thành một bức thư... tình gởi cho ai đó. Hãy để tôi viết thử xem sao... chắc là... cải lương lắm. Viết thư tình cũng cần cả một nghệ thuật chứ bộ...






"Người ạ,

Nơi Người ở chắc giờ đây nắng vẫn còn vương ấm. Nắng trải trên đường, nắng lung linh soi bóng nước. Đẹp thật Người nhỉ? Em muốn... xin Người một chút nắng hanh về hong những hạt mưa trên mái tóc.

Người không biết đâu, buổi chiều hôm qua đi trong mưa, chỉ một mình em với cây dù nhỏ màu tím, lòng em thấm lạnh. Cái lạnh tuy chưa phải của mùa đông nhưng vẫn sắt se em đến tận cõi lòng. Em chợt ước muốn bàn tay em được ấp ủ trong bàn tay Người, trong cái xiết nhẹ mà chan chứa yêu thương, ấm áp. Người thấy không, em lại mơ mộng nữa rồi.

Ngày chợt ướt vì mưa, ngày chợt buồn vì gió. Gió lao xao trên những cành cây. Nay mai những chiếc lá kia sẽ lìa cành. Lá không chịu nổi những phong ba, bão tố của đất trời hay lá không còn thương cây nữa, em không biết, nhưng khi lá lìa cây lá chết, cây xa lá sức sống cũng chẳng còn. Lá và cây như những người yêu nhau. Vậy thì em với Người đừng bao giờ lìa xa nhau nhé, sẽ lắm tội tình như lá, cây kia!

Mưa lại rì rào, bản hoà tấu này hay, dở, buồn, vui tùy vào cảm nhận của mỗi người nhưng em vẫn muốn... đổ thừa tại mưa rơi mà... em buồn, tại mưa rơi mà... em quay quắt nhớ Người. Ừ thì... nhớ lắm! Nhớ môi cười, nhớ cái nheo mắt, nhớ cái nét ưu tư suy nghĩ, nhớ cả những lần hai đứa dỗi hờn nhau, nhớ luôn... những lời xin lỗi...

Nếu như đời người là một dòng sông, thuyền em sẽ dừng lại nơi có Người làm bến đổ. Ở đó, dù gió, dù mưa, em cũng không còn ngại nữa, bởi, em đã có vòng tay Người ôm ấp, chở che.

Hôm qua em đi qua mấy cái ngã tư, mắt nhìn quanh tìm kiếm mà sao em với Người vẫn cứ... bước lạc nhau. Khoảng cách có xa không, em sợ...

Em viết cho Người hôm nay, khi những hạt mưa vẫn nhạt nhoà đây đó. Những nhánh hoa hồng cũng đang oằn mình trong gió mưa. Và khung cửa sổ nơi em ngồi đang đính những hạt nước long lanh, trong suốt. Phương xa, Người đọc thơ em, Người có nghe được tiếng mưa không? Người có nghe được nhịp tim em không? Không phải... thần giao cách cảm đâu Người ạ, mà là... mình... thương nhau!"

Một Ngày Mưa - Cuối Thu
 
Share:

No comments:

Post a Comment