Tản mạn về mưa

Tản mạn về mưa


Mưa rào, không hung hãn với những rạch chớp chia đôi trời đất, mưa hôm nay hiền, nhưng có gì vẫn dội ào ào vào lòng những hoài niệm về một thời, chưa hẳn là xa nhưng đã mất hẳn.
Tuổi thơ tôi là những cơn mưa rào, sấm chớp nổ ầm oàng trên khoảng sân bé xíu, hít hà mùi đất ẩm thăng thiên theo mưa, tay đếm đếm những bong bóng vỡ trên mặt nước, mắt ngang dọc đợi mẹ đi khuất là phi ra ngoài đồng.
Là những tiếng cười hỉ hả của bà, mưa rào ngày nắng hạn, thuốc tiên cho cánh đồng ẻo lả vì khát nước, “mưa đầy đồng cho cây lúa đơm bông”. Tiếng hát xanh mướt của dì rơi theo tiếng mưa tí tách.
Là những giọt mưa đọng trên bàn tay bé xíu, nhỏ xuống cái chậu nước pha trà cho ông. Nước mắt của trời, phải hứng lấy, phải xin một ít cho vào tâm, để tĩnh, để trong, để mềm chén trà của ông.
Là những đêm hè theo bố đi soi cua, mưa mát gọi cua đầy đồng, nước mưa nhễ nhại trên mặt bố, tiếng cua lạo xạo trong thau, đi cả vào giấc ngủ của con cua nhỏ ngủ gục trên lưng bố. Mưa chảy vào tận trong giấc mơ. Dịu nhẹ.



Là những ngày núp dưới mẹ trong mưa, nhìn nước chảy dọc sống lưng mẹ, thấy mặn mặn mà không hiểu. Mưa ngọt, muối ở đâu ra? Những cánh đồng đầy cỏ may ngập nước, ngồi trên vai mẹ, nước từ cái nón đội đầu cứ nhỏ xuống tóc mẹ.
Tuổi thơ tôi là tiếng ếch nhái râm ran ngoài đồng ruộng, chão chuộc “ậm ò”, một đàn con nít nhảy loi choi theo những đốm xanh cũng loi choi, loi choi; là những chiều hò hét đi úp cá, lội ì oạp trên những con đường đất ngập nước, bắt được con rô già là gí vào mặt nhau khoe, cười khanh khách để rồi đánh rơi mất, lại cười to hơn, nhảy cả lên thau mà bơi theo những cái đuôi vẫy vùng trong nước, tiếng cười lảnh lót cùng mưa. Mưa! Có lẽ đã đi cùng tuổi thơ tôi.
Mưa bây giờ hiền lắm! Nhưng buồn. Không nghe được tiếng mưa trên lá, trên cỏ.
Mưa lộp độp trên mái tôn, mái thép…Chớp mắt nhìn xa, đồng trắng ở đâu? Chỉ thấy người ta tìm vải bạt che cho hàng hóa.
Mưa bây giờ có còn vui? Nhà nhà đóng cửa, trẻ con bảo “con ếch là con gì?”, chão chuộc ngủ vùi, không kêu; những người mẹ bảo con “cấm tắm mưa biết chưa, toàn axit”. Là mưa sao?
Mưa không tìm được ngọn tre nào để đỗ, không tìm được tàu lá nào để dừng, mưa cứ trôi như vô định. Nước mắt của trời, liệu giờ còn ngọt?
Tôi không phải là con người hoài cổ, thích vùi đầu vào ngày xửa ngày xưa, nhưng thấy lòng tiếc nuối cho những cơn mưa đã xa, những tuổi thơ không còn mưa trong veo như thuở nào, các em không còn cơ hội nghe mưa trên những ngọn cây, người lớn vô tình không cho các em được hưởng.
Vẫn mong có một ngày, mưa lại trở về, yên bình như vốn thế, vẫn mong một ngày, mưa dịu dàng, chỉ là niềm vui, như vốn thế…
Vẫn mong một ngày, gặp cơn mưa của tuổi thơ tôi!
(Thức dậy trên mái nhà- Minh Mẫn)
Share:

No comments:

Post a Comment